Khỉ và năm Thân
Con người ngày nay, dù là ở Á, Âu, Phi, Mỹ hay Úc châu; dù là da trắng, da vàng hay da đen, da đỏ, đều có chung...
“ĐỒNG GIÓ” PHONG ĐIỀN
“Làng tôi vốn làm nghề chài lưới:
Nước bao vây cách biển nửa ngày sông”…*
Quê tôi cách biển hai làn gió
Gió mùa Hè ngược hướng gió mùa Đông
Gió từ Lào về và gió Bão – Giông
Xao xác thổi bốn mùa không ngơi nghỉ…
Quê tôi dựa Trường Sơn Đông hùng vĩ…
Có dòng xanh sông lặng sóng Ô Lâu
Xa thành Huế, xa cổ thành Quảng Trị
Xưa… sáng đi chiều mới giáp địa đầu…
Sông chia nửa đôi bờ xanh cồn ruộng
Cát Phong Bình trắng nhất xứ miền Trung
Đất Phú Nông mỡ màu hơn Điền Hải…
Đồng Điền Môn sắc diện đẹp lạ lùng !
Gió mãi thổi qua truông chiều Đại Lộc
Biển mờ xa Phong Hải sóng man man…
…Nghe lành lạnh đầu hôm ra chợ Biện
Khách nhớ về kịp ghé kẻo chợ tan.?!
Sáng Phong Chương, ngả ba vô Quảng Lợi
Rộn người đi tấp nập những nẻo làng
Cầu Hòa Xuân thỏa nỗi niềm chờ đợi
Nối ân tình thôn xóm bước thênh thang…
Ruộng Phong Lai, Lương Mai dù ít ỏi
Người siêng năng luôn sáng tạo cần cù
Gió cứ thổi vô hồn lên Phò Trạch
Xuyên Mỹ Xuyên, Phước Tích vẫn vô tư!
…Ơi hỡi gió, thổi chi nhiều rứa hử ?!
Ừ, Phong Điền-“ Đồng Gió”, gió mênh mang…
Chỉ trách mây giang hồ mơ lãng tử
Nên quên nhiều nắng gió thuở gian nan !
TỪ KẾ ĐIỀN.
(Viết khi nghe tin Phước Tích trở thành Làng Cổ.)
(*) 2 câu thơ này là của nhà thơ Tế Hanh. Tôi đã mượn ý, để mở đề cho bài thơ trên
Con người ngày nay, dù là ở Á, Âu, Phi, Mỹ hay Úc châu; dù là da trắng, da vàng hay da đen, da đỏ, đều có chung...
Đứng trước ngọn gió Nồm, lúc nào con người và vạn vật cũng có cảm giác dễ chịu. Đó chính là tình huống...
Đừng, xin đừng vô cảm. Hỡi người ơi ! Mong giữ lại bóng tre, để quê còn trông nhớ....