Khỉ và năm Thân
Con người ngày nay, dù là ở Á, Âu, Phi, Mỹ hay Úc châu; dù là da trắng, da vàng hay da đen, da đỏ, đều có chung...
CÓ LẼ NÀO
Thơ : THẢO NGUYÊN
"Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn" (*)
Khi ta ở, chỉ là nơi mưa che nắng trốn
Khi ta đi, mái nhà kia bỗng hóa thành thơ !
Như quê hương gần bên, ta chẳng đợi chẳng chờ
Khi xa xôi mới trăm thương ngàn nhớ
Có lẽ nào chỉ với con đường nhỏ
Có bướm vờn gió nhẹ, lượn lờ bay
Ánh nắng vàng thấp thoáng len vòm cây
Dấu chân ai đi về quen lối cũ !
Có lẽ nào chỉ một dòng sông nhỏ
Lững lờ trôi soi mây trắng lang thang
Ánh dương son chìm trong bóng chiều vàng
In bóng lặng con đò neo bến đổ
Có lẽ nào chỉ là vầng trăng tỏ
Đầu ngọn tre treo lơ lững đêm hè
Ánh nguyệt vàng óng ánh tợ pha lê
Cho hoa cau thơm mùi hương quý phái
Có lẽ nào những ngày xưa khờ dại
Trái tim non thoáng đập nhịp vu vơ
Mà lòng ta cứ vẫn mãi mong chờ
Mà hồn ta vẫn ngậm ngùi thổn thức
Mà tim ta cứ bồi hồi rạo rực
Kéo thời gian quay ngược để tìm về
Những bóng hình sâu tận đáy cung mê
Rồi tỉnh giấc khi …bóng chiều đã ngã…
(* ) Thơ Chế Lan Viên
Con người ngày nay, dù là ở Á, Âu, Phi, Mỹ hay Úc châu; dù là da trắng, da vàng hay da đen, da đỏ, đều có chung...
Đứng trước ngọn gió Nồm, lúc nào con người và vạn vật cũng có cảm giác dễ chịu. Đó chính là tình huống...
Ơi hỡi gió, thổi chi nhiều rứa hử ?!. Ừ, Phong Điền-“ Đồng Gió”, gió mênh mang… Chỉ trách mây giang hồ mơ...