Khỉ và năm Thân
Con người ngày nay, dù là ở Á, Âu, Phi, Mỹ hay Úc châu; dù là da trắng, da vàng hay da đen, da đỏ, đều có chung...
Có nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ anh
Khi màn đêm buông hờ vách núi
Là khi em trong nhớ thương buồn tủi
Bao ngày rồi không gặp lại anh
Bao lâu rồi ta chẳng gặp lại nhau?
Tình ta trao bao ngày đầu hò hẹn
Phút ban đầu em còn bẽn lẽn
Nép vào anh tìm hơi ấm ngọt ngào
Ta lại về góc kỉ niệm thân quen
Cái nắm tay đầu con bỡ ngỡ
Nụ hôn đầu vụt qua như hơi thở
Để bây giờ ta lại viết nên thơ
Tìm bóng anh trong những giấc mơ
Những tâm sự, những lời thơ trăn trở
Hỡi người ơi sao người lại nỡ
Bỏ lại ta với rối rắm tơ vò
Có nỗi nhớ nào như nỗi nhớ anh
Khi hạ về xôn xao đầy nặng
Ta ngồi đây với nỗi niềm sâu nặng
Hướng về người đượm nặng suy tư
Lâu thật lâu mình chẳng tương tư
Tìm bóng ai miệt mài trong giấc ngủ
Người đến bên ta nhẹ nhàng nhắn nhủ
Rằng ta là một nửa của đời em
Có nỗi nhớ nào là nỗi nhớ không tên
Nhớ thương hoài kỉ niệm thời xa vắng
Để trong ta một niềm tin sâu nặng
Bởi ta là một nửa của đời nhau
***
Con người ngày nay, dù là ở Á, Âu, Phi, Mỹ hay Úc châu; dù là da trắng, da vàng hay da đen, da đỏ, đều có chung...
Đứng trước ngọn gió Nồm, lúc nào con người và vạn vật cũng có cảm giác dễ chịu. Đó chính là tình huống...
Ơi hỡi gió, thổi chi nhiều rứa hử ?!. Ừ, Phong Điền-“ Đồng Gió”, gió mênh mang… Chỉ trách mây giang hồ mơ...